CHIỀU SANG SÔNG
Một chiều xưa, khi mặt trời sắp tắt Vài tia vàng lững thững trên đồi xa Trống tan trường dứt nhịp, học trò ra Tôi về bến, đón thuyền sang sông vắng. Sắp đến bến, nghe dư âm văng vẳng Giọng thân yêu lanh lảnh dưới chiều mờ Tiếng gõ thuyền hoà nhịp với đường thơ Bờ sông xanh, tạo trời thơ huyền ảo. Khi ngợi ca cảnh thanh sơn, bất lão Khi lo âu cho quá ngắn kiếp người Tuổi qua mau, như mây trắng trên trời… Dòng sông lặng gió chiều như ngừng lại Khói hoàng hôn lạnh phủ dòng tê tái Chùa đồi xa, chuông trổi giọng ngân vang Gợi u buồn, phù thế của nhân gian… Tôi ngừng bước sợ giẫm tan dòng ngọc Sợ trời thơ vỡ đi trong phút chốc… Dứt bài thơ, cha ngảnh lại chờ trông Con đã về! Mau xuống bến sang sông Xuống mau con, kẻo sóng gợn tràng giang Chim về chiều đều bay hút mấy ngàn Mẹ con đợi sẽ mỏi mòn đôi mắt Sẽ lo âu khi nắng vàng sắp tắt Khi màn đêm rủ xuống nước trăm dòng. Rời bến vắng, thuyền từ từ rẽ nước Kéo theo sau hai sóng dài lướt thướt Ngồi mũi thuyền lòng tràn ngập thương yêu Ngắm quê hương lặng lẽ dưới trời chiều. Bên hữu ngạn, rừng già xa vô tận Tường cây cao bóng âm u sâu thẫm Tay người vừa khai phá dọc ven sông Rừng bước lui nhưng chiến đấu không ngừng Đầy ác cảm với cánh đồng bé nhỏ Căm hờn ấy còn nghe qua lời gió. Bên tả ngạn, tay người đà chiến thắng Đất thuần rồi, bao kiếp người thầm lặng Đem mồ hôi xương máu chống thiên nhiên Biến rừng sâu thành ruộng lúa diệu hiền. Đứng yên lặng vẻ suy tư dưới gió Khói lam chiều cũng gợi niềm tưởng nhớ Đấng tiền nhân, khai phá đất đai nầy Mà hồn thiêng còn phảng phất đâu đây. Nhìn lại cha, đang chèo thuyền chống trả Dòng nước lạnh trôi mau về biển cả Tóc bạc phơ rung động đến chiều mờ Hình ảnh nầy là cũng một bài thơ. Thơ chiến đấu của đoàn người đi trước Trải gian lao để đưa qua bến nước Đoàn người sau về với một ngày mai Đường đầy hoa thay những nẻo chông gai. Trần Văn Linh
ความคิดเห็น